Nhìn tấm áp phích trên tường bệnh viện, Chantal Smits ngờ rằng mình bị u não và kết quả kiểm tra cho thấy cô đã đoán đúng.

Theo New York Post, Chantal Smits (Anh) xuất hiện những cơn đau đầu vào năm 2014, lúc còn học điều dưỡng. “Tôi lúc nào cũng mệt mỏi và thường đi ngủ lúc 20h”, cô gái 22 tuổi nhớ lại. “Tôi nghĩ rằng đó là do phải làm việc 40 giờ mỗi tuần và liên tục viết báo cáo”.

Bốn năm trôi qua, Smits trở thành y tá gây mê thần kinh ở Bệnh viện St George. Nhiệm vụ của cô là hỗ trợ các bác sĩ phẫu thuật u não và chăm sóc bệnh nhân.

Cũng thời điểm này, cơn đau đầu của Smits trở nên dữ dội đến mức cô phải uống bốn viên ibuprofen và bốn viên paracetamol mỗi ngày. Một lần, nữ y tá cảm giác “kỳ lạ giống như nước mưa chảy trên một bên mặt” nhưng giữ bí mật, kiên quyết không đi khám.

“Tôi so sánh bản thân với các bệnh nhân, tự nhủ triệu chứng của mình quá tầm thường và phải cố chịu đựng”, Smits lý giải.

Tháng 2/2018, Smits vô tình đọc tờ áp phích trên tường bệnh viện, trong đó liệt kê dấu hiệu u não ở người lớn và trẻ em. Bấy giờ, nữ y tá mới nhận ra mình đang gặp vấn đề.

“Tôi có đầy đủ các triệu chứng như đau đầu, mệt mỏi thường xuyên, suy giảm thị lực. Tôi nghĩ mình cần đi kiểm tra cho chắc”, Smits nói. Kết quả chụp MRI cho thấy cô có một khối u lớn ở thân não.

Chantal Smits. Ảnh: New York Post.

Chantal Smits. Ảnh: New York Post.

“Phản ứng đầu tiên của tôi là bật khóc”, Smits nói. “Tôi đã rơi vào trường hợp tồi tệ nhất trong nghề nghiệp của mình và sẽ trải qua những gì các bệnh nhân phải chịu đựng từ ngày này qua ngày khác”

Vị trí của khối u khiến các bác sĩ không thể sinh thiết để xác định nó có ác tính hay không. Phẫu thuật cũng là phương án bất khả thi nên Smits chỉ uống thuốc kiểm soát triệu chứng.

Hiện khối u của Smits tương đối ổn định và không phát triển thêm. Nữ y tá được yêu cầu tái khám ba tháng một lần. Trường hợp khối u lớn lên, cô sẽ phải hóa trị và/hoặc xạ trị.

Smits vẫn giữ tinh thần lạc quan. Cô tập yoga, ăn uống lành mạnh và bổ sung các thực phẩm chống oxy hóa như nghệ, cà chua. Đặc biệt, nữ y tá vẫn làm việc đều đặn và không xin nghỉ dù chỉ một ngày.

“Tôi nghĩ rằng việc mình bị u não giống các bệnh nhân sẽ giúp tôi hành nghề tốt hơn”, Smits chia sẻ. “Giờ đây, tôi thực sự đồng cảm với họ”.

Minh Nguyên